Ten.
- Sherry
- Nov 10, 2021
- 8 min read
"Cậu định khi nào sẽ nói với nó?"
Taeyong nín thinh. Ban đầu anh vẫn còn đang mơ hồ, nhưng khi vấn đề kia bất thình lình nhảy lên trong đầu anh, anh rùng mình. Anh chưa muốn ai biết về nó cả.
"G-Gì cơ ạ?"
"Cậu giả ngu đấy à?" Cô nhướn mày nhìn anh, làm anh càng thêm căng thẳng.
"Chị..."
"Yoonoh mà biết chuyện nó sẽ phát điên lên đó. Nó sẽ sa thải cậu đấy, cậu có biết không?" Jessica nói. Nhưng để chắc chắn mọi chuyện, Taeyong vẫn tiếp tục vờ như không biết chuyện gì, anh hỏi lại lần nữa.
"Em vẫn không hiểu lắm, ý chị là gì?"
Jessica đẩy tập tài liệu về phía anh. Ra là vậy. Anh đổ mồ hôi lạnh. Tay anh run run cầm lấy tập tài liệu trước mặt rồi chầm chậm mở nó ra.
"Cậu nghĩ không ai trong chúng tôi sẽ làm việc này à? Chúng tôi có quyền lực, Lee Taeyong à, chúng tôi có thể làm được bất cứ thứ gì. Cậu cũng quá sức thông minh đi, cậu nghĩ cậu có thể giấu được chuyện cậu là ba đẻ của Taeyang sao?"
Tất cả nước mắt giờ đây như dồn hết lên mắt Taeyong. Anh vẫn cố gắng không để nước mắt rơi, anh không muốn mình trông yếu đuối trước mặt người kia, mặc dù anh đúng là như vậy.
"Jaehyun mà biết là to chuyện đấy. Cậu có bao giờ nghĩ đến hậu quả trước khi làm cái việc hết sức liều lĩnh này không vậy?" Jessica bắt đầu tức tối.
Taeyong nhìn chằm chằm vào tờ giấy bên trong tập hồ sơ, bỗng dưng anh mất khả năng đọc hiểu trong chốc lát. Biết ngay mà, kiểu gì mà họ chẳng làm điều này. Anh đã quá ngu ngốc vì không đề phòng chuyện này.
"Làm sao chị có được cái này?" Mặc dù sớm đã biết câu trả lời, Taeyong vẫn hỏi.
"Tôi nói rồi, chúng tôi có quyền lực. Tôi biết là có gì đó không đúng ở đây khi Jaehyun bảo đứa bé được đặt ở trên thềm mà. Nghe thôi cũng đã thấy quá vô lý rồi. Nên tôi phải tự tìm hiểu mặc cho cái bức thư ngu xuẩn của cậu cảnh cáo Jaehyun đừng tìm hiểu mọi chuyện làm gì. Cậu biết không, Jaehyun không bao giờ muốn biết đó là ai, nhưng tôi thì có."
Cô tức giận đứng bật dậy. Cô sôi máu đến nỗi chiếc ly trên tay cô xém thì tanh bành.
"Nó là em trai tôi, Taeyong à. Điều này không chỉ làm tổn thương nó mà tất cả chúng tôi cũng vậy. Hóa ra cậu là người ích kỷ như vậy sao?" Jessica gào lên.
Nước mắt của Taeyong bắt đầu rơi. Anh bị phát hiện rồi. Chuyện đã đến nước này rồi .
"Tại sao cậu lại làm như vậy?" Jessica hạ giọng. Cô đợi Taeyong giải thích mọi chuyện.
Taeyong đặt tập tài liệu xuống rồi lau nước mắt. Anh ngước mặt nhìn người phụ nữ kia bẳng đôi mắt cầu xin.
"Xin đừng nói cho Jaehyun." Anh lạc luôn giọng. "Cậu ấy sẽ giết em nếu cậu ấy biết mất. Em sẽ mất cả công việc lẫn con mình. Em không thể rời xa nó được, cuối cùng em đã tìm thấy nó rồi." Anh nức nở.
"Tìm thấy nó? Vậy chứ cậu nghĩ nó sẽ ở đâu?"
"E-Em cứ tưởng Jaehyun sẽ đưa đứa bé đến trại trẻ mồ côi." Anh nghe rõ một tiếng cười khinh bỉ, cô quay ngoắt đi.
"Cậu nghĩ nó xấu xa như thế sao? Nó không như cậu. Nó chấp nhận đứa bé mà cậu bỏ rơi ngay trước cửa nhà nó. Cậu mới là người độc ác đó Taeyong. Và bây giờ cậu vẫn còn mặt mũi để ở lại đây với Taeyang sao? Ôi trời ơi, tôi thật không thể tưởng tượng được cậu lại mặt dày đến vậy luôn đó." Cô khoanh tay lại, khẽ lắc lắc đầu.
"Chị định làm gì?" Anh thấp giọng hỏi.
Cô cầm ly lên rồi uống một hơi hết phần còn lại trong ly. Cô thất vọng về anh đến mức cô không tài nào nhìn mặt anh được. Cô cảm thấy vừa ghê tởm nhưng cũng vừa đau xót cho anh. Chắc chắn cậu ấy phải có lý do của cậu ấy.
"Vậy chứ cậu muốn tôi làm gì đây? Cậu muốn tôi đưa cái này cho Jaehyun xem à? Mà nếu tôi không làm, thì cậu tính giấu chuyện này đến bao giờ?"
Taeyong im như tờ. Anh cảm thấy vô cùng tủi nhục. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Dẫu sap thì, cũng may người đó là Jessica. Nếu đó mà là Krystal, nét mặt cô sẽ còn nghiêm nghị và giọng điệu sẽ còn đả kích hơn nữa, anh nhất định không chịu nổi.
"Tôi biết cậu có nguyên do của cậu. Tôi chưa hiểu rõ mọi chuyện nhưng dù sao đi nữa thì chuyện này vẫn rất nghiêm trọng. Những gì cậu làm ra thật không thể nào chấp nhận được. Đó là con trai của cậu, mà cậu vẫn nhẫn tâm bỏ rơi nó. Nếu cậu thay đổi được ý kiến của mọi người thì tốt thôi, nhưng hiện tại trong mắt mọi người, nó vẫn là điều không ai nên làm." Cô bình tĩnh nói.
"Hai ngày nữa Jaehyun về đến nhà. Tôi cho cậu một tuần để thú nhận. Tôi không quan tâm cậu có bị sa thải hay không, cậu phải nói thật với nó. Nó đã chịu nhiều tổn thương suốt hai năm qua rồi, nó không làm gì sai để phải bị giấu giếm mọi chuyện cả."
Giọng cô lạnh tanh. Người giàu nào cũng nói chuyện như vậy sao? Anh nghĩ bụng.
"Nhưng sau đó, nếu cậu cần trợ giúp, thì liên hệ với tôi."
Nói chuyện xong xuôi, cô rời đi. Anh vẫn ngồi trên ghế, không ngừng rơi nước mắt. Chị ấy nói đúng. Mình đã làm một điều không thể chấp nhận được. Nhưng lý do của anh không đơn giản như vậy, có rất nhiều yếu tố khác khiến anh không thể tự nuôi con được.
Anh vẫn chưa hình dung ra anh sẽ nói điều này cho Jaehyun nghe như thế nào. Càng nghĩ anh càng căng thẳng và muốn nôn. Cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ khiến anh có thể nôn ra bất cứ lúc nào.
"Ôi may quá, chị nghe máy rồi. Em gọi cho Taeyong nhưng anh ấy mãi không bắt máy."
Cuối cùng Jaehyun đành phải gọi chị của cậu. Cậu gọi anh vì đã gần giờ đi ngủ của Taeyang rồi, nhưng gọi mãi mà không thấy anh trả lời. Cậu tự hỏi vì sao.
"Chắc là cậu ấy đang tắm đấy. Cậu ấy và Taeyang mới đi trung tâm thương mại về." Jessica trả lời. Nhìn qua màn hình, có lẽ cô và cậu nhóc đang chơi ở ngoài vườn bên cạnh hồ bơi.
"Thằng bé đâu? Em muốn gặp con em!"
Vài giây sau, Taeyang đã xuất hiện trên màn hình nhìn cậu. "Dada!"
"Chào con, bố nghe nói con vừa mới đi chơi với chú Yongie về hả? Con có vui không?" Jaehyun cười lộ cả má lúm, cậu nhóc cũng cười theo, đáng yêu làm sao.
"Đúm dị đó dada! Con đã coi Chắc Phốt ó!" Thằng bé vừa nhai thức ăn vừa reo lên. Krystal cứ luôn tay đút ăn cho cậu nhóc, chẳng trách càng ngày thằng bé lại càng mũm mĩm hơn ngày trước.
"Ồ, con coi Jack Frost hả? Anh ấy đẹp không? Đẹp trai giống bố không?"
"Hong! Dada là nhứt!" Tim Jaehyun mềm nhũn, đương nhiên rồi, cậu phải là nhất trong mắt con trai cậu chứ. Hai người bác cũng cười đùa với cậu nhóc.
Ngay sau đó, trong khi Krystal dỗ cậu nhóc ngủ, Jessica vẫn tiếp tục cuộc gọi điện để nói về Taeyong. Mặc dù cô chẳng muốn khơi chuyện lên làm gì, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ lộ chân tướng nên cô nhất định phải nói sớm.
"Em chắc chứ Jae? Hai năm rồi đó." Jessica hỏi.
"Chị à, cứ như bây giờ vẫn ổn mà, Em và Taeyang vẫn bên nhau vui vẻ suốt hai năm qua mà không cần có thêm ai khác đó thôi. Em có thể nuôi nó một mình."
"Bây giờ thì như vậy, nhưng sau này sẽ thế nào? Taeyang đang lớn dần và rồi nó sẽ biết chuyện hơn, nó sẽ hỏi về người sinh ra nó, rồi em sẽ nói với nó thế nào?"
Đây, chính là như thế này. Hai chị em bọn họ cãi nhau như lúc cả hai còn nhỏ.
"Rồi em sẽ tìm hiểu mọi chuyện. Còn bây giờ, em không muốn nghĩ về nó nữa. Thời gian còn dài."
"Chú mày ngốc thật đấy. Chị nói rồi, làm kiểm tra autosomal DNA đi trước khi quá muộn. Nó chẳng mất nhiều thời gian lắm đâu, làm nhanh đi trước khi chị em của chú nhảy vào đấy." Jessica đảo mắt. Một trong những điều Jessica ghét ở Jaehyun là cậu quá cứng đầu.
"Chị nói như vậy nghĩa là chị đã nhúng tay vào việc này rồi, đúng không?"
Jessica cười khẩy. "Ừ, rồi sao nào? Chị làm rồi đấy, thì sao chứ? Kể cả khi chị điều tra rồi thì em cũng chẳng muốn nhìn đâu đúng không? Em sẽ đem tờ giấy đi đốt trước khi em đọc nó. Em cứ giở cái giọng làm bố bỉm sữa đơn thân thật nhẹ nhàng chẳng qua là vì em giàu thôi. Jaehyun à, rồi một ngày nào đó, như bao người còn lại, em cũng sẽ tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, rồi em cũng sẽ điều tra giống chị thôi. Và một khi em phát hiện mọi chuyện, chị chắc chắn em sẽ đập đầu vào tường mà hối hận, chị chắc chắn sẽ có mặt để chứng kiến điều đó."
"Chị à, chuyện gì xảy ra mới được chứ? Là ai đi chăng nữa thì đó là việc của người đó. Người đó không muốn nuôi con nên đã để lại cho em. Hai năm sau đó, em vẫn nuôi thằng bé tốt mà. Có gì không hay xảy ra đâu, đúng chứ?"
Jessica nghe xong còn cáu hơn. Cậu càng cứng đầu, cô càng sôi máu hơn. "Chỉ là bây giờ thôi, rồi sau đó thì sao? Cái nhà này là nhà trẻ cho những quý ông quý bà bị em làm cho có thai đưa con đến cho em chăm à? Trời ơi, còn may là mới chỉ có một đứa thôi đó Jaehyun! Em thử nghĩ lại xem, em biết sớm không phải tốt hơn sao?"
"Chị à, sao bữa nay chị cứ khăng khăng mãi về chuyện này vậy?"
"Vì chị lo cho em đó Jaehyun! Chị lo cho con em nữa. Em có nghĩ sau này nó sẽ thấy thế nào không? Nghĩ mà coi, nó lớn lên mà không có mẹ nó, rồi đến ngày nó hỏi em, em sẽ trả lời thằng bé như thế nào? 'Ồ bố xin lỗi con, con là kết quả của một lần quá chén của bố mười sáu năm trước, bố không biết mẹ con là ai. Bố chẳng biết người ta sống chết ra sao nữa.' Em muốn vậy lắm đúng không, hả?" Cô quát một tràng qua màn hình.
May cho Jaehyun là bố cậu không ở gần đó. Bình thường mỗi lần gọi cho Taeyang, ông sẽ ở đó nhưng bây giờ thì không, nên chị cậu mới có thể mắng cậu sa sả.
"Em hiểu rồi, chị quan tâm đến em và Taeyang. Nhưng kiểu gì em cũng sẽ tìm ra mọi chuyện thôi, chị em mình luôn như vậy mà." Cậu kiên trì với chính kiến của mình. Cậu không muốn tìm ra danh tính người kia vì cậu tôn trọng nguyện vọng của người kia trong bức thư. Cậu chưa có ý định phá quy ước của mình.
"Jae--"
"Chị à, mình nói chuyện sau được chứ? Để đó đến khi em về đến Seoul đi. Lát nữa em phải đi họp với bố." Cậu cố gắng xoa dịu chị cậu.
"Thôi được! Nhớ gọi cho chị."
Thở dài một hơi, cô cúp máy. Cô vò đầu bứt tai đầy ảo não. Cô đã rất cố gắng thuyết phục Jaehyun, nhưng cậu vẫn không chịu. Không có sự cho phép của cậu, cô vẫn đi tìm chân tướng mọi chuyện, và bây giờ cô rất muốn cậu biết được sự thật.
Cô chỉ không biết điều gì sẽ xảy ra với Taeyong khi cậu biết được anh là ba đẻ của con cậu. Cậu chắc chắn sẽ nổi cơn tam bành và cô không muốn điều đó xảy ra một chút nào.
Comments