top of page

Eleven.

  • Writer: Sherry
    Sherry
  • Nov 11, 2021
  • 9 min read

Nội dung nhạy cảm. Cân nhắc trước khi đọc. ----------

"Cậu--"

"Xin anh, Taeyong... Xin anh đấy..."

Cuối cùng cả hai người cũng tách ra khỏi đám đông thành công. Nhiệm vụ của Taeyong bây giờ là phải chăm sóc cho cậu. Mặc dù anh không phải là trợ lý cá nhân của cậu, anh vẫn lựa chọn giúp đỡ cậu và trông chừng cậu trong những thời điểm như thế này.

Cả hai tham gia một bữa tiệc của công ty, bọn họ ăn mừng thành công của dự án mới nhất. Trên sàn vương vãi những chai rượu rỗng, đồ ăn cùng với tiếng nhạc xập xình. Tất cả nhân viên đều có mặt.

Taeyong tận mắt chứng kiến một ả nhân viên bỏ thuốc vào ly nước của cậu. Anh biết cô ta rất rõ, đặc biệt về việc ả ta ám ảnh với Jung Jaehyun như thế nào kể từ khi ả bắt đầu làm việc trong công ty. Taeyong thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô ta được phân công phụ trách bộ phận Marketing, để cô ta không có cách nào "vượt rào" với cậu.

Thật lòng mà nói thì, anh cũng có hơi chiếm hữu một chút. Nhưng tất nhiên không ai biết điều đó. Và anh cũng không hay biết Jaehyun đối với anh cũng vậy. Nhưng một vài nhân viên khác có lẽ nhận thấy được có gì đó rất bất thường giữa hai người bọn họ, nên bọn họ cứ vậy rỉ tai nhau về mối quan hệ lấp lửng của hai người nhưng Taeyong chẳng hề hay biết gì.

Khi Taeyong đã đưa cậu ra ngoài an toàn và đến văn phòng của cậu, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh có hơi đánh vật để kéo cậu đứng dậy đi vào trong, vì cậu nặng kinh khủng, nhưng cuối cùng anh cũng làm được. Mà cũng đúng thôi, cả người cậu chẳng toàn là cơ bắp thế kia còn gì.

Anh nhìn xuống thì thấy tay trái của mình bị cậu siết chặt khi đặt cậu nằm xuống chiếc ghế dài rộng rãi. Mắt cậu nhắm nghiền, hơi thở nặng nhọc. Anh tưởng cậu ngủ rồi nhưng không.

Taeyong ngồi cạnh cậu, cả hai nắm tay nhau. "Chúng ta không thể." Anh thì thào. Anh biết cậu có thể nghe được. Jaehyun quay đầu nhìn về phía Taeyong, mắt nửa nhắm nửa mở. Cậu đã quá say và cậu đã nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, vì vậy mà cậu đã lấy hết can đảm để bày tỏ trước mặt anh."

"Nhưng em muốn. Em chỉ muốn anh thôi, Taeyong, xin anh..." Giọng cậu nửa mơ nửa thực.

"Jaehyun, tôi không thể. Tôi là thư ký của cậu."

"Em không quan tâm. Anh phải là của em." Nhanh như chớp, Taeyong cảm thấy môi chạm môi một cách thô bạo. Jaehyun mạnh mẽ kéo anh xuống phía dưới.

Chuyện này rất sai trái với Taeyong. Nhưng càng sai, anh lại càng thấy đúng.

Anh thậm chí còn không chống cự, rồi cứ vậy mà tiếp nhận. Anh cố gắng theo kịp sự thô bạo của Jaehyun, anh cố gắng kìm chế cậu lại. Mọi thứ bỗng chốc thoáng đãng lạ kỳ. Chẳng có gì ngăn cản anh lại cả.

Đó là một chuyện tày đình, nhưng anh luôn cố suy nghĩ rằng đó là một sai lầm với tình yêu của đời anh. Mong sao cậu sẽ không nhớ gì sau chuyện này.

Taeyong bật dậy, há hốc mồm. Ôi trời, lại là giấc mơ đó. Anh hoảng hốt. Đó là cái đêm cả anh và cậu làm ra loại chuyện không nên làm và kết cục là một món quà trời ban đã ra đời.

Anh luôn có cảm giác tội lỗi mỗi khi nhìn thấy Taeyang. Anh không muốn Taeyang mang cái danh là thành phẩm của một đêm sai trái của hai người, nên anh luôn cố dập tắt suy nghĩ đó trong đầu. Anh vẫn không biết nên nói cho Jaehyun nghe chuyện này như thế nào mới đúng.

Khi ngày đó đến, Taeyong bận bịu chăm sóc đứa bé, đồng thời viện ra mọi lý do trong đầu để không đến đón Jaehyun trở về. Jessica cứ thỉnh thoảng lại ghim cho anh một ánh mắt hình viên đạn, và anh sẽ nuốt nước bọt nhìn đi chỗ khác.

Cũng đã đến thời khắc ấy, mọi người đều tất bật chuẩn bị chào đón cậu trở về nhà.

"Thay đồ nào bé con. Bố con sắp về đến đây rồi đấy, mình sẽ phải ra sân bay đón bố con đó. Rồi mình sẽ đi ăn tối ở ngoài luôn nhé, con thích không?"

Taeyong bế Taeyang vào phòng của cậu. Cậu nhóc reo lên, vỗ tay khoái chí vô cùng. Cuối cùng cậu bé cũng được gặp bố sau nhiều tuần dài đằng đẵng chờ đợi.

Taeyong lấy một cái áo len và một cái quần cho cậu bé.

Sau khi đã thay đồ cho Taeyang xong, anh mang một đôi giày Converse cho cậu bé. Cứ dậm chân là đèn trên giày lại đổi màu, chẳng trách cậu bé lại thích nó đến thế.

Trên suốt đường đi đến sân bay, Taeyong im thin thít. Anh bế Taeyang ngồi trên đùi mình, không dám hó hé một lời nào. Anh cảm thấy xấu hổ khi ở gần Jessica và Krystal. Lúc Taeyong khóc lóc nói chuyện với Jessica, mặc dù Krystal không có ở đó, nhưng chắc hẳn là cô biết mọi chuyện rồi. Anh tự cảm thấy mình nhục nhã làm sao.

Jessica cứ nhìn vào gương chiếu hậu mãi, mắt đăm đăm nhìn vào Taeyong. Anh cảm thấy có chút không thoải mái nên anh cố lở đi bằng cách quay sang chơi với Taeyang.

Tối hôm đó, bọn họ đón Jaehyun về đến nhà. Bố mẹ cậu ở lại Seattle để tận hưởng kỳ nghỉ cùng nhau. Còn chị em bọn họ thì ở Seoul.

Taeyong gói ghém đồ đạc bỏ lại vào chiếc balo của anh. Anh chuẩn bị mọi thứ để sáng mai sẵn sàng rời đi, dù sao Jaehyun cũng đã về nhà rồi, anh ở lại cũng chẳng để làm gì. Dường như hai người chị của cậu không muốn anh ở lại thêm một phút giây nào nữa nên vừa về đến nhà là anh liền nhanh chóng thu dọn hành lý.

Anh đang yên tĩnh đóng gói đồ đạc thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Anh quay người lại thì Jaehyun đã mở cửa bước vào từ lúc nào.

"Anh à..."

"Jaehyun, cậu qua đây làm gì thế?" Anh nghiêm chỉnh đứng dậy.

Jaehyun đóng cửa lại, bước về phía chỗ anh ngồi trên giường. Taeyong cố thả lòng một chút rồi tiếp tục dọn đồ.

"Anh về sớm vậy sao?"

"À ừ thì, cậu cũng đã về nhà rồi, tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi. Tôi phải về nhà thôi, 9 giờ sáng tôi còn phải đi làm mà. Còn phải làm thư ký cho cậu chứ." Taeyong mỉm cười, Jaehyun thì bật cười khúc khích.

"Cảm ơn anh, Taeyong. Không có anh thì em chẳng biết nhờ ai chăm sóc thằng bé cả. Em nợ anh rồi." Cậu nói.

"Có gì đâu, tôi là thư ký của cậu mà. Tôi cũng gần như kiêm luôn trợ lý cá nhân của cậu mà, nên là không có vấn đề gì đâu." Taeyong không thể nào rời mắt khỏi hai chiếc má lúm của cậu. Anh bắt đầu cảm thấy hồi hộp.

Anh chuẩn bị hành lý đâu ra đó xong xuôi thì đóng cặp lại, bỏ xuống sàn rồi ngồi xuống cạnh cậu trên giường.

"Em xin lỗi đã phiền anh phải chăm sóc Taeyang. Chỉ là anh luôn đồng với em suốt những năm qua, em thậm chí còn tin tưởng anh hơn anh chị ruột của em." Jaehyun hạ thấp giọng.

"Tôi đã bảo cậu không cần phải khách sáo mà. Tôi luôn sẵn sàng giúp cậu mà, cậu cứ tin ở tôi." Taeyong nắm lấy tay cậu, ngón tay anh hơi siết chặt lại. Bằng cách nào đó, nó làm Jaehyun cảm thấy bình tĩnh hơn.

Cậu nhìn gương mặt xinh đẹp của người kia. Anh ấy thật quyến rũ. Cậu chưa bao giờ được nhìn thấy anh ở cự ly gần như thế này. Hai cặp mắt nhìn nhau, rồi cứ vậy chầm chậm, cậu rướn người tới.

Trong chớp mắt, Jaehyun đã áp môi mình lên cánh môi của anh.

Lại nữa rồi. Cảm giác như có cả ngàn con bướm trong cơ thể anh cứ xổ lồng mà bay ra, như một sự bùng nổ vậy. Anh đã chờ giây phút này từ rất lâu rồi.

Cậu nâng mặt anh lại gần hơn nữa và hôn thật sâu, rồi dần đẩy anh nằm xuống giường. Vậy là, cậu cứ thế nằm lên người anh, và cũng không có ý định muốn rời đi. Cả hai dính chặt lấy nhau, không ai muốn rời khỏi người kia.

"Tôi cho cậu một tuần để thú nhận. Tôi không quan tâm cậu có bị sa thải hay không, cậu phải nói thật với nó."

Đột nhiên, nước mắt từ đâu lại bắt đầu ngân ngấn nơi khóe mắt của Taeyong. Lòng anh đau buốt, nhưng anh không có cách nào để nói với Jaehyun cả. Kiểu gì anh cũng sẽ mất mọi thứ mà anh đang có, nên anh đành phải giữ bí mật lại cho riêng mình thôi. Giữ nó lại ở nơi mà cậu sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được.

"Anh không muốn sao? Em dừng lại nhé?" Jaehyun lo lắng hỏi han anh.

Taeyong ngay lập tức lắc đầu. Anh mím môi để ngăn tiếng nức nở bật ra, rồi nâng mặt của Jaehyun lại gần và tiếp tục hôn cậu.

"Không, đừng dừng lại. Cảm giác tuyệt vời lắm."

Ngay lập tức, quần áo của cả hai được cởi bỏ. Như thể cả hai đã mong chờ giây phút này lâu lắm rồi. Ừ thì, đúng là như thế.

Mặc dù đã rất nhiều năm trôi qua kể từ đêm hôm ấy nhưng đây vẫn được xem là lần đầu của bọn họ - với Taeyong, đây không chỉ đơn thuần là tình dục. Anh khao khát được lấp đầy ham muốn của mình từ tận đáy lòng. Trước mặt là người anh yêu, mọi cảm xúc của anh đều được bộc bạch.

"Tôi cho cậu một tuần để thú nhận. Tôi không quan tâm cậu có bị sa thải hay không, cậu phải nói thật với nó."

Giọng nói kia lại một lần nữa văng vẳng như nhắc nhở anh về sự thật, làm những giọt nước mắt của anh chẳng những không kìm lại được mà còn cứ vậy tuôn ra ngày một nhiều hơn. Anh cảm thấy có lỗi vì giấu cậu mọi chuyện. Và những gì đang xảy ra hiện tại cũng vậy, nó đáng lẽ không nên diễn ra thì hơn, nhưng anh vẫn để mặc mọi thứ trôi theo chiều gió. Jaehyun không có lỗi gì trong chuyện này cả, nhưng anh chẳng biết nên làm thế nào mới phải.

Và chuyện gì đến thì sẽ phải đến.

Jaehyun đẩy vào từ từ. Nỗi đau trên khuôn mặt của Taeyong hằn rõ nét hơn nên cậu hơi dừng lại một chút sau khi đã vào sâu bên trong. Giống như trong ký ức của anh vậy. Vẫn là Jaehyun, người cùng anh ân ái hai năm trước.

Mọi thứ vẫn vậy, và anh vẫn yêu người đó.

Ngay khi Taeyong vừa ra hiệu, cậu hơi lui ra rồi lại đẩy vào. "Ahh~" Anh che miệng để tiếng rên không lọt ra ngoài. Cả hai có thể bị nghe thấy bất kỳ lúc nào.

Cậu đâm vào thật mạnh mẽ. Cú đâm vừa mạnh bạo vừa thô ráp, nhưng Taeyong cảm nhận được sự say mê chìm đắm mà người kia mang lại. Với Jaehyun, đây là lần đầu của cả hai. Nhưng với Taeyong, đây là lần thứ hai. Anh chờ đợi nó giống như anh mong đợi cậu thổ lộ.

"Tôi cho cậu một tuần để thú nhận. Tôi không quan tâm cậu có bị sa thải hay không, cậu phải nói thật với nó."

Lần thứ ba giọng nói đó văng vẳng bên tai anh, lồng ngực anh lại càng đau nhói hơn. Vì mặc cảm, anh lại càng khóc nhiều hơn nữa. Anh khóc cũng là vì điều này quá bất công với Jaehyun - cậu còn chẳng hề hay biết điều gì. Mình thật thảm hại, Taeyong nghĩ.

Tâm trí anh dần bị khoái cảm chiếm lấy. Jaehyun chạm vào điểm nhạy cảm của anh liên tục, nơi đó của anh thít chặt lấy cự vật của cậu làm cậu suýt bắn. Cậu giữ lấy đùi anh rồi hôn khắp vùng cổ của anh.

Cậu thủ thỉ bên tai anh những lời đường mật. Anh ôm lấy cậu, ở nơi kia cậu vẫn không ngừng ra vào liên tục làm anh phải bấu chặt vào vai cậu.

Những nụ hôn rải đầy khắp vùng cổ của cậu đẩy khoái cảm của anh lên tột đỉnh. Đâm rút thêm vài cái thật mạnh, thật sâu nữa, cả hai người đạt đến cao trào. Anh lâng lâng trong người, trong lòng không thể nào hạnh phúc hơn được nữa.

Anh lại làm chuyện sai trái với người anh yêu nữa rồi.

Recent Posts

See All

Comments


by Sherry @blueinadream

bottom of page