Fourteen.
- Sherry
- Nov 14, 2021
- 6 min read
"Thằng ngốc này. Chị thề em là đứa ngu ngốc nhất mà chị từng gặp luôn đấy."
Lại nữa rồi, anh lại bị mắng vốn nữa rồi. Lần thứ ba trong tuần. Người ở đầu dây bên kia là ân nhân của anh, chuyện này cứ lặp lại thành một thói quen hằng ngày từ lúc nào. Vì đã quá quen với việc phải nghe những lời cằn nhằn này, nên anh cũng mặc kệ mà nghe.
"Em phải bỏ đi chứ!"
"Chị à, cậu ấy đứng ngay trước mặt em, cả hai đứng sựng người tại chỗ mà." Anh trả lời.
Anh nghe thấy tiếng thở dài từ đầu dây bên kia. Cô chán chường, xoa xoa thái dương rồi lại thở dài lần nữa.
"Lần sau nhớ phải cẩn thận. Mà chị đã dặn em rồi, em đừng có đi ra ngoài vào ban đêm nữa. Chị không quan tâm nếu đứa bé làm em tỉnh giấc. Nếu em bị bắt cóc ngay giữa đêm khuya thì sao đây? Em nên biết là nơi em đang ở nguy hiểm như thế nào, em đang sống trong khu ổ chuột đó! Em mà nghe lời chị, ở lại trong căn hộ của chị thì bây giờ có phải tốt hơn không. Ai bảo em cứng đầu quá làm gì."
Và câu chuyện lại tiếp tục.
"Ôi trời, nó không tốt cho đứa nhỏ một chút nào cả. Em phải là người hiểu rõ điều đó nhất chứ. Chị bảo em rồi, căn hộ vẫn sẵn sàng chào đón em, chỉ cần em dọn vào ở thôi. Thằng bé sẽ không tìm thấy em đâu. Nó còn chẳng để ý cái bụng bầu của em."
Lần này lại đến lượt anh thở dài. Anh càng không muốn đề cập đến chuyện này thì cô càng đem ra để nói. Nói rồi anh lại tiếp tục lật miếng thịt nướng.
Màn đêm đã buông xuống, Taeyong chỉ còn chờ cho thịt chín hết nữa thôi. Vị khách cuối cùng của anh cũng đang rất kiên nhẫn chờ đợi, nên anh đang cố gắng làm thật nhanh. Ở phía bên kia, mặt trời mới chỉ dần ló dạng ở nơi của Jessica. Cô cũng chỉ mới ngủ dậy, và đó là khung giờ duy nhất mà cô có thể gọi cho anh.
Sau khi Taeyong rời khỏi Jaehyun, anh chẳng còn nơi nào để đi nữa. Anh mặt dày quay lại nhà của bố mẹ anh, mặc kệ bọn họ không chấp nhận. Anh không còn cách nào khác ngoài cố ép bản thân chịu đựng ở lại trong khu ổ chuột này.
Anh không có việc làm, nên anh quyết định bán một ít thịt nướng để kiếm chút tiền cho mình. Dù cũng chẳng nhiều nhặn gì cho cam, nhưng anh vẫn cố ăn đủ mỗi ngày hai bữa. Đương nhiên là bằng tiền của anh.
Anh cứ vậy sống qua ngày, thành thật mà nói là khá khổ cực, cho đến một ngày anh cảm thấy cơ thể có chút mệt mỏi.
Trùng hợp làm sao, trên đường rời khỏi Seoul, đang đi vào của hàng tiện lợi thì anh gặp một người đàn ông nọ. Anh ta là một bác sĩ. Anh không biết người đó, nhưng người đó biết anh.
Anh ngất ngay tại chỗ và người đàn ông đó đã giúp đỡ anh. Sau khi được đưa đến phòng khám, anh lại phát hiện ra mình có thai. Đáng ra, anh sẽ chẳng đến mức phải ngất đi đâu, nhưng thời điểm đó anh lại làm việc quá sức. Vì vậy, vị bác sĩ kia đã ngỏ lời giúp đỡ anh.
Nhưng anh biết, người này có quen biết với Jaehyun. Vì vậy anh đành phải cầu xin người đó đừng để lộ bí mật này. Chỉ là, anh không ngờ đến việc sẽ có ân nhân đứng ra giúp đỡ anh.
Vị bác sĩ nọ đã thống nhất với anh, anh sẽ được khám sức khỏe định kỳ nhờ sự giúp đỡ của Jessica, và họ sẽ giữ bí mật cho anh. Mỗi tháng, Jessica sẽ gửi một khoản tiền nhất định cho anh để chi tiêu mỗi ngày. Vị bác sĩ cũng miễn luôn cho anh chi phí khám sức khỏe, nhưng anh biết, Jessica đã trả hết cho anh.
Sau cuộc nói chuyện đầy giông tố vài tháng trước, giờ đây cô vẫn sẵn lòng giúp Taeyong. Và cô tuyệt nhiên không hé răng nửa lời cho Jaehyun biết.
Cô đã đề nghị anh đến ở căn hộ ngoài ngoại ô Seoul của mình. Cô muốn anh và cả đứa cháu trong bụng anh được an toàn, tránh xa khỏi gia đình không mấy tốt đẹp của anh, nhưng Taeyong đã từ chối. Anh đã được kiểm tra sức khỏe miễn phí và cũng được trợ cấp hàng ngày rồi, anh không thể đòi hỏi thêm được nữa, vậy nên anh từ chối.
Thật may cho anh là, gia đình tồi tệ của anh không bao giờ đụng chạm gì đến người anh. Ít ra đứa bé sẽ được an toàn. Anh đã rất nỗ lực để thuyết phục hai ân nhân của anh là anh sẽ ổn thôi.
Anh chẳng biết điều gì sẽ xảy ra sau ba tháng nữa, sau khi đứa trẻ chào đời, Jessica đã nói với anh rằng họ sẽ biết chuyện thôi. Cô sẽ bay về và giúp anh trong thời gian đó. Có lẽ, Jessica cũng tốt đấy chứ.
"Thôi được rồi, em về nhà đây, mai em sẽ gọi lại sau." Taeyong vừa nói vừa liền tay dọn đồ đạc. Hết ngày rồi, anh lại phải quay về với gia đình anh thôi.
"Được rồi. Cẩn thận nhé Taeyong. Chào em!"
Không chỉ giúp đỡ cho một mình Taeyong, cô còn gửi tiền cho cháu trai của anh đóng học phí. Bây giờ cháu trai của anh đã đến Busan ở cùng với bố ruột của nó. Nhờ quan hệ rộng của Jessica mà cô đã tìm ra bố đẻ của cậu bé, rồi đưa cậu bé rời khỏi chị của Taeyong.
Cậu bé đến Busan, được đi học đàng hoàng và sống hạnh phúc với bố của mình. Kể từ đó đến nay, cậu bé vẫn chưa quay lại thăm Taeyong, nhưng cậu nhóc đã hứa sẽ trở lại gặp anh một ngày nào đó.
Jessica đã làm điều đó chỉ trong vòng 4 tháng.
Krystal không được biết chuyện này vì cô còn đang bận chăm sóc Taeyang. Cô cũng khá là bận bịu, và thực ra cô cũng không giỏi giữ bí mật cho lắm, cô có thể tiết lộ cho Jaehyun và Taeyang.
Taeyong đang trên đường về nhà, anh chậm rãi bước cẩn thận. Đến lúc phải vào nhà rồi. Anh thầm nghĩ.
"Em có chắc là em không muốn đi tìm cậu ấy chứ? Chị đã chỉ em chỗ ở của cậu ấy rồi mà." Krystal hỏi.
Cô bế Taeyang trên tay rồi ngồi xuống cạnh cậu. Cậu nhóc đã quen dần với việc ngủ cạnh ba mình, nên bọn họ đành nói với cậu bé là anh đã đi công tác ở nước ngoài, và anh sẽ về sớm thôi.
Bọn họ cứ lẫn lữa mãi với cậu nhóc, và vì vẫn chưa thật sự hiểu chuyện nên cậu nhóc cũng cứ vậy xuôi theo. Vì thế mà Krystal mới thuê người tìm Taeyong. Bọn họ cần anh quay lại vì Taeyang.
"Chưa phải bây giờ, nhưng sẽ sớm thôi. Tối qua em đã gặp anh ấy rồi." Jaehyun trả lời rồi bế Taeyang.
Chơi với con trai là cách duy nhất để cậu giải tỏa. Mỗi lần nhìn thấy con, cậu lại thấy nhói trong tim mình. Cậu nhớ lại những lời đã nói với anh ngày hôm đó.
"Anh không được phép động vào con tôi thêm một lần nào nữa."
"Bây giờ anh chỉ là người sinh ra nó thôi."
"Cho nên anh không phải ba của Taeyang."
Cậu thở dài. Cậu đã tàn nhẫn ghét bỏ anh. Cậu không cố ý làm vậy, nhưng chỉ vì một phút nóng giận mà cậu đã làm tổn thương anh rất nhiều.
"Em nên tìm sớm đi. Tối nào Taeyang cũng đòi cậu ấy. Bây giờ chị có nói gì nó cũng sẽ bẻ lại." Krystal nói.
Jaehyun đã quen với việc ở một mình. Nhưng khi ấy cậu vẫn còn ở gần bố mẹ. Bây giờ chỉ còn Krystal ở gần cậu, mọi thứ trở nên thật trống vắng. Không có anh Yunho, không có chị Jessica, và không có Taeyong. Bỗng dưng, cậu chợt nhận ra điều mà cậu đã bỏ lỡ suốt những năm qua.
"Bố ơi, khi nào thì papa về ạ?"
Jaehyun vuốt tóc cậu bé. Cậu hôn lên trán rồi mỉm cười trấn an cậu bé. "Sẽ sớm thôi con."
"Mình gọi papa không được ạ?"
Krystal đứng một bên nhìn Jaehyun, nhướn mày nhìn cậu. "Ừm, ông chủ mới của papa dữ lắm, nên mình chưa thể gọi cho papa được. Nhưng mà bố sẽ gọi ngay khi có thể, được không con?"
"Vâng, thưa bố."
Chẳng biết lần này là lần thứ mấy Jaehyun cảm thấy cảm giác tội lỗi chạy dọc cơ thể cậu nữa. Chuyện này đã chẳng xảy ra nếu mình không quát anh ấy như vậy. Cậu thầm nghĩ.
Xin lỗi đã để con phải chịu cảnh này. Bố sẽ đưa ba con về sớm thôi, bằng mọi giá. Giọng nói của chính cậu văng vẳng trong đầu.
Comments