top of page

Six.

  • Writer: Sherry
    Sherry
  • Nov 6, 2021
  • 10 min read

"Jaehyun, chúng ta nói chuyện đi?"

"Chị muốn gì? Chẳng phải chị muốn đi mua sắm hay sao?"

"Nhưng em trai chị không muốn nói chuyện với chị, thì ai mà còn tâm trạng để mà đi mua sắm chứ?"

Cũng đã hai tuần kể từ khi Jessica đến thăm Jaehyun. Trong suốt thời gian đó, cả hai người vẫn chưa có một cuộc nói chuyện nghiêm túc nào ngoài những câu như "Chị còn ở đây bao lâu nữa?" hay "Chị muốn gì đây?".

Như thể Jaehyun đã treo sẵn những câu này trước cửa miệng mình vậy. Cô hiểu rằng cậu hiện đang rất giận cô, nhưng cô nghĩ tình hình căng thẳng này vẫn sẽ cứ kéo dài mãi trừ khi cả hai nghiêm túc nói chuyện với nhau. Cô cũng đã kiên quyết sẽ không bỏ đi cho đến khi cậu chịu nói chuyện với mình.

"Ồ, thế cơ á, em không biết đấy. Thế còn chị, chị có nghĩ như thế lúc chị bỏ đi đến New York không? Vì hai tình huống khá là giống nhau đấy. Chị đúng rồi đấy, có đứa em nào lại muốn nói chuyện với chị mình khi chị ấy bỏ mình lại chứ?"

Giọng cậu lạnh tanh. Nếu người ngoài nhìn vào thì cảnh tượng này thật không khác gì một tấn tuồng mua vui cả. Nhưng dù sao bây giờ cũng chỉ có hai chị em bọn họ, Jessica tự hứa với lòng dù có thế nào thì hôm nay cả hai người cũng sẽ phải nói chuyện với nhau đàng hoàng.

Cô ngồi xuống giường của Jaehyun, chờ đợi thời điểm để lên tiếng.

"Chị xin lỗi mà."

Cô hạ giọng mình thật thấp nhất có thể. Cô cúi đầu vì quá xấu hổ để nhìn thẳng vào cậu. Jaehyun ngừng gõ, cậu quay sang nhìn cô.

"Chị biết là em muốn nghe chị nói câu này nhất, và chị đã quá bận rộn để có cơ hội nói với em. Em không chịu liên lạc với chị. Nhưng bây giờ chị ở đây rồi, chị chỉ muốn nói xin lỗi em."

Cậu tháo kính ra, gập laptop lại và đẩy nó sang một bên. "Tại sao tới tận bây giờ chị mới nói?" Cậu hơi nheo mắt nhìn chị gái mình.

Jessica thở dài một lần nữa rồi ngồi dậy nghiêm túc đối mặt với em trai. Cô thở dài, lấy hơi để đủ can đảm giải thích mọi chuyện.

"Còn nhớ lúc anh Yunho với chị cãi nhau chứ? Chị và anh ấy tranh nhau cái ghế CEO mà bố sẽ để lại cho một trong hai đứa. Em biết không, hồi đó chị học thiết kế trong trường kinh doanh." Jaehyun ngồi dậy nghe chị gái kể chuyện, lông mày nhíu lại và khoanh tay.

"Chị khao khát có được công ty vô cùng, chị muốn tiếp quản công ty và tạo ra một chi nhánh quần áo mới của công ty. Chị muốn cho thế giới thấy những gì chị có và có sự hậu thuẫn từ công ty sẽ hiện thực hóa ước mơ của chị. Nhưng chỉ vì anh ấy lớn hơn mà bố trao công ty cho anh ấy." Đột nhiên, cô thở ra một hơi dài và cố gắng tự trấn tĩnh bản thân.

"Anh ấy điều hành công ty suốt mười một năm trước khi chuyển sang cho em. Chị chỉ nghĩ đơn giản là chỉ cần mở thêm một chi nhánh khác và để chị quản lý nó nhưng anh ấy đã từ chối, tất cả là vì chị và anh ấy đã cãi nhau trước đó. Vì trận cãi vã đó mà sau đó quan hệ giữa chị và anh ấy ngày càng tệ hơn, và đó là lúc chị biết chừng nào chị còn ở cùng chỗ với anh ấy nghĩa là chị không còn cơ hội."

"Chị và anh ấy chưa bao giờ làm lành, tụi chị chưa bao giờ hòa hợp kể từ những năm cả hai trưởng thành. Chị và anh ấy là hai người lớn nhất, cả hai tranh giành mọi thứ với nhau, ai cũng muốn có quyền kiểm soát mọi chuyện. Em và Soojung còn quá nhỏ để hiểu chuyện. Cứ thế, chị bay đến New York để làm lại từ đầu." Cô bắt đầu rơi nước mắt.

"Chị đã định quay lại rồi, em phải tin chị, chị đã có dự định hết cả rồi. Nhưng sau cả một thập kỷ, nghe tin anh ấy cứ thế để lại công ty cho em thật nhẹ nhàng, còn để cho chị thì lại kiên quyết không chịu, chị thật sự khó chấp nhận lắm. Chị đã rất ghen tị với anh ấy và các em, nên chị mới không muốn liên lạc sau khi rời đi. Anh ấy quan tâm bọn em từng chút một, anh ấy thương các em, anh ấy nhẹ nhàng với bọn em, nhưng với anh ấy, chị như chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời anh ấy vậy." Giọng cô lạc đi nhưng vẫn nói cho tròn chữ để cậu hiểu.

"Em là đứa bé nhất trong nhà thì chị cũng trẻ hơn anh ấy cơ mà. Vậy mà anh ấy chưa bao giờ cho chị thấy tình thương của anh ấy với chị như anh ấy thương các em. Chị cảm giác như mình bị phản bội, chị không thể đối mặt với sự thật đó được, nên chị không bao giờ về nhà. Chị có về nhà đúng duy nhất một lần thôi, nhưng anh ấy vẫn đối xử với chị không ra gì, nên chị đã bay về lại và không về nhà trong suốt một thời gian dài. Chị thực sự xin lỗi, Jaehyun à. "

Nghe cô thổ lộ mọi việc, cậu cũng không biết nên cảm thấy thế nào. Cậu mất một hồi để tiêu hóa mọi chuyện. Lần đầu tiên, cậu hiểu được nỗi lòng của chị mình. "Nhưng tại sao chị lại không nói gì cả?" Cậu bình tĩnh hỏi.

"Vì chị sợ anh ấy biết, anh ấy sẽ bảo chị quá yếu đuối, rồi anh ấy chê bai, sỉ vả chị. Với anh ấy, người cứng rắn mạnh mẽ là người có thể giữ kín mọi thứ trong lòng." Jessica bắt đầu nức nở.

Cậu lại gần chị mình hơn rồi ôm cô vào lòng. Jessica vùi mặt vào lòng Jaehyun rồi khóc nấc lên, ướt đẫm cả một mảng áo của cậu. Cả hai ôm nhau càng chặt. Hai chị em nhớ nhau nhiều lắm rồi.

"Em xin lỗi, em không biết chị đã trải qua những chuyện như vậy." Jessica ngồi thẳng dậy rồi quệt nước mắt.

"Không sao, không phải lỗi của em, chị vẫn ổn." Cô lấy tay phẩy phẩy trước mặt để hong khô nước mắt. "Chị chỉ mong em sẽ hiểu cho chị. Chị không hẳn là không muốn liên lạc với em đâu. Chỉ là, chị phải làm điều đó."

Cô nhìn thẳng vào mắt cậu. "Cảm ơn em đã hiểu cho chị, Yoonoh."

Cậu kéo chị mình lại gần hơn rồi ôm cô. Trong không gian tĩnh lặng, Jessica rơi từng giọt nước mắt mà cô đã nén vào bao lâu nay.

"Chị cũng giúp Eunji lúc chị còn đang ở New York. Chị có nghe vài chuyện về nó. Nó bảo bây giờ nó với cả Eunsang đã ổn rồi, đúng không?" Cô ngẩng đầu lên nhìn em trai.

"Vâng, con bé ổn rồi. Mẹ con bé thì đang bệnh. Nhưng mà thôi, đừng nói về chuyện đó nữa."

Yên lặng thêm một hồi, Jaehyun lại lên tiếng. "Chị có định làm lành với anh và chị Soojung không?"

Cậu nghe một tiếng hừm nhẹ đi kèm một tràng thở dài của cô. "Sớm thôi. Chị nói chuyện với em và Krystal trước. Nhưng chị không muốn nói về chuyện này nữa."

"Vậy giờ chị muốn nói về chuyện gì cơ?" Cậu hỏi.

Cô cười khúc khích. "Vậy nói về chàng thư ký của em đi."

Sau cái đêm cả hai làm lành với nhau, cậu và cô thường xuyên đi ăn với nhau hơn. Bữa sáng, trưa, tối, à và cùng với Taeyang nữa. Jessica đang tận hưởng chuyến du lịch của mình nên cô hầu như toàn đi mua sắm, thăm bạn cũ hoặc đột nhập vào văn phòng của Jaehyun để chơi với Taeyang.

Cô đề nghị đưa Taeyang đi cùng để đứa bé không làm phiền công việc của cậu, nhưng cậu từ chối. Cậu muốn đứa bé ở bên cậu mọi lúc mọi nơi. Taeyang vẫn chưa đi học nên có lẽ sẽ phải đợi một thời gian nữa.

"Chị đã nói là chỉ đi mua sắm một chút thôi mà. Thằng bé sẽ không hề hấn gì đâu, chị thề đấy Yoonoh à. Chị còn mua đồ cho nó nữa. Con thích mà, đúng không Taeyang? Con có muốn bác Sooyeon mua quần áo và đồ chơi cho con không nè?"

Lần thứ tư rồi nhưng Jaehyun vẫn kiên quyết từ chối lời cầu xin của chị gái.

"Chị không hiểu đâu. Em quen có nó ở cạnh rồi. Nó không làm phiền em đâu." Làm bố mà, dĩ nhiên là cậu phải lo lắng cho con chứ, cô hiểu.

"Chị không có ý đó, chị muốn dành thời gian cho Taeyang khi chị còn có thể." Cô bế đứa bé lên và xoay một vòng.

Một đứa bé ít nói là một biểu hiện rất bất thường. Cậu nhóc được Jaehyun nuôi dạy nên có lẽ đã bị ảnh hưởng từ sự yên lặng của cậu. Sau năm thằng bé tròn một tuổi, thằng bé thật sự nói rất ít. Jessica hơi cau mày nhìn đứa bé.

"Đi mà, Jaehyun ơi?"

Cô giở giọng nũng nịu và đôi mắt long lanh của mình ra để thuyết phục cậu, làm cậu co rúm người lại vì rùng mình. "Được rồi, vậy đi!" Cuối cùng cậu cũng chịu thua. Và thế là cô lấy túi xách và một ít đồ dùng cần thiết của Taeyang rồi đi về phía cánh cửa lớn.

"Thằng bé mà mất miếng thịt nào trên người nó thì chị--"

"Chị sẽ đặt steak cho bữa tối nhé em trai yêu dấu của chị, chào em nhé!" Và đứa bé cứ vậy rời đi cùng với bác Jessica.

Cũng đã gần đến giờ ăn trưa rồi, kể từ khi có Taeyang, Jaehyun không ăn một mình nữa. Cậu cần có người ăn cùng, vì khi ăn một mình, cậu không có cảm giác muốn ăn.

Cậu gọi cho thư ký của mình. Vậy hôm nay mình sẽ ăn với anh Taeyong. Cậu thầm nghĩ. Có lẽ cậu chối bỏ cảm xúc của mình hơi nhiều rồi.

Trong văn phòng, Jaehyun và Taeyong ngồi đối diện nhau trên bộ sofa tiếp khách. Rất nhiều thức ăn được bày biện ra bàn. Trông Taeyong căng như dây đàn nên Jaehyun đã rất cố gắng làm dịu bầu không khí.

"Sao hôm nay anh im lặng thế?" Cậu cố tìm cách bắt chuyện với anh, nhưng hình như không khí lại càng thêm ngại ngùng thì phải.

"Ừm, thôi quên đi. Hay là anh nói em nghe xem anh nghĩ gì về Taeyang đi? Anh có ngạc nhiên với sự xuất hiện của thằng bé không?" Jaehyun cười tinh nghịch khi thấy mặt anh thư ký nào đó đã đỏ dần thành trái cà chua.

"H-hả?" Ôi khỉ thật, mình nói ra được chứ? Anh hơi hoảng loạn nhẹ trong lòng.

"Nó đáng yêu lắm. Thằng bé có vẻ được dạy bảo rất cẩn thận. Nhưng thằng bé lại quá im lặng so với lứa tuổi của nó." Taeyong cố gắng mạnh dạn bày tỏ suy nghĩ của mình với cậu.

"Em dạy nó phải yên lặng đấy, nếu không nó sẽ làm phiền mọi người mất." Cậu trả lời.

"Không, sao lại làm vậy? Thằng bé còn nhỏ mà, hãy cứ để nó làm gì nó muốn. Tôi e là nó sẽ ngại hoặc sợ mỗi lần hỏi cậu điều gì đó nếu nó cứ tiếp tục được nuôi dạy như thế đấy."

Jaehyun nhìn anh thư ký, anh đang chăm chú gắp thức ăn. Như thể anh ấy là ba của đứa bé vậy. Cậu nghĩ.

Ngày hôm sau, Jessica thăm Krystal và cố nài nỉ để đưa Taeyang đi cùng nhưng dĩ nhiên, ông bố trẻ nào đấy không chấp nhận rồi. Vậy là Jaehyun và Taeyang lại ở trong văn phòng.

Jaehyun dường như giác ngộ bởi những lời nói của Taeyong. Mình đang nuôi con sai cách sao? Những gì Taeyong nói rất đúng. Nhưng làm sao Jaehyun biết được? Đó là con đầu lòng của cậu mà, là lần đầu cậu làm bố mà.

Một tiếng gõ cửa chợt vang lên, anh thư ký bước vào.

"Cậu Jung, cậu có bữa hẹn với anh Qian trong 10 phút nữa. Thư ký bên đó đã gọi điện rồi và anh Qian đã ở nhà hàng đợi rồi."

Ôi chết tiệt, mình quên mất buổi hẹn hôm nay với Kun. Cậu không thể cứ thế rời đi mà để đứa bé một mình được, nhưng cậu cũng không thể đưa đứa bé cùng đi được, cuộc hẹn này rất quan trọng. Rồi cậu nhìn sang anh.

Đột nhiên, cậu sực nảy ra một ý.

"Anh Taeyong này, anh chưa bao giờ chơi với thằng bé hết đúng không?" Cậu đứng dậy chỉnh lại cà vạt và cài nút áo khoác.

"V-vâng?" Anh lắp bắp, đôi mắt mở to bối rối.

"Anh không phiền nếu em nhờ anh trông Taeyang một lát cho đến khi em họp xong chứ? Đối tác lần này là Qian Kun, em nghĩ hai bên cũng không cần thư ký đi theo đâu." Cậu đi đến chỗ con trai đang ngồi chơi trên ghế dài.

"Cục cưng này, bố phải đi ra ngoài một lát, chú Taeyong sẽ ở đây chơi với con nhé, con thấy sao nhỉ?" Cậu dặn con rồi hôn lên trán đứa bé. Đứa bé liền cười toe toét.

"Con phải ngoan đó biết không? Ngồi chơi ở đây rồi bố quay lại ngay." Cậu hôn con lần nữa rồi quay lại nhìn người kia, anh ngại ngùng đứng yên đằng sau cậu.

"Lấy gì đó cho thằng bé ăn nhé? Và cho anh nữa. Cứ dùng card của em. Cảm ơn anh nhé."

Không để anh kịp trả lời, cậu đã đi khuất. Anh quay sang đứa bé đang ngồi trên ghế dài, dùng đôi mắt to tròn nhìn anh. Đáng yêu quá đi mất. Anh thầm nghĩ.

Anh cười gượng gạo rồi bước đến chỗ thằng bé. Giờ chỉ còn mỗi hai chúng ta thôi nhỉ.

"Chào bé con." Anh ngồi xuống đối diện cậu bé. "Chú là Taeyong. Tên mình gần giống nhau này, nhưng con cứ gọi chú là chú Yongie nha? Con có đói không? Con muốn ăn g-"

Bất chợt, cậu bé nhanh chóng chạy lại ôm anh thật chặt. Những gì cậu bé nói sau đó làm tim anh ngưng một vài nhịp, rồi ngày càng đập mạnh hơn.

"Papa!"

Recent Posts

See All

Comments


by Sherry @blueinadream

bottom of page